x o á h ế t n ỗ i u h o à i
ngồi một mình cùng với vần thơ
ta chợt nghe lòng đầy cảm xúc
đã mười năm sống giữa miền hư thực
biết bao lần nước mắt chảy tràn mi
tự dỗ dành hãy để gió cuốn đi
ngàn mặn đắng đổ qua đời dông bão
chữ mặc cảm biến ta thành con ngáo
chôn đời mình theo ngày tháng buồn tênh
bờ bãi xưa nhớ mãi bóng con thuyền
một lần xa là trăm năm biền biệt
thôi lãng quên chẳng có gì nuối tiếc
cuộc vô thường nào phải chỉ riêng ai
tựa câu thơ xoá hết nỗi u hoài
tựa câu thơ xoá hết nỗi u hoài…
Nhận xét
Đăng nhận xét