yêu dấu ạ, nhớ từng con sóng nắng của một thời ngọt đắng sẻ chia nhau ta ở đây bốn mùa hoài thinh lặng bởi quanh ta cuồn cuộn những ba đào yêu dấu ạ, thiên hà xa diệu vợi hai tay dài chẳng níu được trăm năm nên từ dạo hai nẻo đường ngược lối ta cô đơn nơi ốc đảo âm thầm yêu dấu ạ, nhỡ mai ngày gặp lại có bao giờ người ngoảnh mặt quay lưng? vẫn là ta áng mây nhiều khắc khoải chân bước đi sao dạ cứ ngập ngừng? yêu dấu ạ, cuộc vô thường dời đổi ta với người rồi cũng hóa rêu rong hãy lãng quên thuở dại khờ nông nổi lỡ trao ai dìu dặt khúc tơ lòng
ghé quán cà phê sáng trời buồn như muốn mưa bốn bề đều quạnh vắng mới hay đã giao mùa tháng hai vừa khép lại bịn rịn câu giã từ lời thơ buồn khắc khoải lạc loài miền ảo hư góc phố chừng yên ả le lói cánh phượng hồng tháng ba bừng sắc lá chuỗi ngày dài đợi trông ghé quán cà phê vắng đâu rồi những thân quen ngẩn ngơ nhìn giọt đắng lạ xa gió ngang thềm
xa rồi phấn trắng bảng đen xa rồi bục giảng thân quen thuở nào nhớ về ngày cũ xôn xao những giờ lên lớp dạt dào yêu thương chỉ còn lại nỗi vấn vương âm vang từng nhịp trống trường bên tai
Nhận xét
Đăng nhận xét