b ở i e m l à g i á o v i ê n



nhiều khi em tự hỏi
vì sao chuyện tình mình lại vội vã sang trang?
để mắt ướt ngỡ ngàng
dể chia hai lối rẽ?

chẳng hiểu sao em vô cùng mạnh mẽ
chọn cho mình con đường vắng không anh?
con đường ti gôn sỏi đá gập ghềnh
cỏ may giăng tua tủa

màu tím thủy chung em không còn yêu nữa
mà thay bằng vàng hoàng hậu kiêu sa
bởi là giáo viên nên em rất thật thà
biết không thể đi cùng anh một hướng
thì luyến tiếc làm chi cho bộn bề tơ vướng
nỗi nhớ nhung chìm đắm khôn nguôi!

anh giờ đã xa rồi!
không còn ai cùng em dạo phố
không ai đọc em nghe bài thơ tình trắc trở
của loài hoa vỡ hình tim
em chỉ biết cúi xuống lặng im
cho nước mắt tủi hờn tuôn chảy

cứ dặn lãng quên nhưng sao lòng nhớ mãi?
để từng đêm dưới ánh đèn mờ
ngồi soạn bài mà hồn cứ lơ ngơ
nghĩ về anh với bao điều chưa nói

đừng trách em vụng về nông nổi
bởi vì em là giáo viên!
em đâu phải thần tiên
nên giữa đường đời em lạc loài cô độc

giáng sinh về em âm thầm ngồi khóc
góc giáo đường ngày ấy rêu phong
bấc ghé ngang… thổn thức cả cõi lòng
dâng lên Chúa ngàn vạn lời xin lỗi!








Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

g ở i đ ế n d ấ u y ê u

c à p h ê b u ổ i s á n g