chẳng còn gì để ngồi tính thiệt hơn ta đã thua…trước lòng người hiểm hóc trên đường đời chỉ biết buồn biết khóc hay cả tin, nhẹ dạ lắm dại khờ tính hiền lành lại nông nổi ngu ngơ bao mùa qua vẫn không hề chín chắn ngỡ ngọt bùi dè đâu là cay đắng nỗi nghẹn ngào cho ngày tháng buồn tênh cứ bảo mình thôi hãy lãng quên! chuyện ngày xưa với muôn ngàn trắc trở có quên được đâu?... ký ức hoài gợi nhớ kỉ niệm hồng một thuở chẳng phôi pha chẳng còn gì sao mắt lệ xót xa ngóng trông chi góc trời giờ lẩn khuất? núi cách, sông ngăn, kề bên là đáy vực thôi hãy lặng yên nghe gió hát bên mành ngắm nắng vàng rực rỡ buổi bình minh!