Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 12, 2023

c h ú c m ừ n g n ă m m ớ i

Hình ảnh
  đầu năm thoả hiệp cùng thơ niềm vui là chính ngó lơ nỗi buồn quá khứ thôi hãy bỏ buông chuyện ngày xưa ấy theo nguồn nước trôi nụ cười rạng rỡ trên môi thong dong thi hoạ đón mời xuân sang

g ầ n h ế t m ư ờ i h a i

Hình ảnh
chỉ còn…  còn chút nữa thôi mười hai sẽ khép  bồi hồi một năm một năm  nhiều những thăng trầm đa đoan thơ vận  khóc thầm bao phen cũng vì  hư ảo trắng đen nụ cười đánh mất  tuổi tên nhạt nhoà tiếc chi  ngày tháng đã qua mong sang năm mới  trôi xa nỗi buồn

m ừ n g g i á n g s i n h v à n ă m m ớ i 2 0 2 4

Hình ảnh
 

x o á h ế t n ỗ i u h o à i

Hình ảnh
  ngồi một mình cùng với vần thơ ta chợt nghe lòng đầy cảm xúc đã mười năm sống giữa miền hư thực biết bao lần nước mắt chảy tràn mi tự dỗ dành hãy để gió cuốn đi ngàn mặn đắng đổ qua đời dông bão chữ mặc cảm biến ta thành con ngáo chôn đời mình theo ngày tháng buồn tênh bờ bãi xưa nhớ mãi bóng con thuyền một lần xa là trăm năm biền biệt thôi lãng quên chẳng có gì nuối tiếc cuộc vô thường nào phải chỉ riêng ai tựa câu thơ xoá hết nỗi u hoài tựa câu thơ xoá hết nỗi u hoài…      

t ứ t u y ệ t m ừ n g đ ô n g c h í

Hình ảnh
  lang thang dạo phố mừng đông chí tất bật người, xe dưới nắng vàng mây gió nghiêng vai lời thủ thỉ chẳng bao ngày nữa đón xuân sang

c h ợ t n g h e h ạ n h p h ú c

Hình ảnh
ngắm nhìn bát ngát trời xanh chợt nghe hạnh phúc an lành sáng nay quên đi trăn trở tháng ngày…

á o l ụ a d ỗ i h ờ n

Hình ảnh
mấy hôm nay trời buồn bã muốn mưa mây xuống thấp chỉ toàn màu xám xịt đường đến lớp sương mù giăng mờ mịt áo lụa mềm chợt cảm thấy bơ vơ tóc thả buông trên vai nhỏ ơ hờ chẳng nơ hồng chẳng ruy băng làm dáng mắt ngân ngấn nỗi buồn nào xa vắng tại vì đâu để hoa lá dỗi hờn? buổi học về một mình bước cô đơn nghe bóng nắng dỗ dành thêm tủi phận cả tuần lễ cứ đợi chờ mong ngóng người xa rồi lời hò hẹn cuốn trôi tại vì đâu để tấc dạ rối bời? anh đã hứa cùng em về xem lễ đêm Giáng Sinh nhạt nhòa đôi mắt lệ góc giáo đường cứ tìm kiếm bóng ai lời thánh ca sao trĩu nặng u hoài em lẻ loi giữa rừng người đông đúc giận anh lắm để đêm dài thao thức chẳng một lời điện thoại hoặc nhắn tin thôi từ nay… em nhắc nhủ riêng mình: ngày hai buổi đến trường lo học tập em mơ ước thi đậu vào Đại học để mẹ cha cùng thầy bạn vui lòng nhớ làm gì… sáo đã vút sang sông!

t ả n m ạ n s á n g n a y

Hình ảnh
chẳng còn gì để ngồi tính thiệt hơn ta đã thua…trước lòng người hiểm hóc trên đường đời chỉ biết buồn biết khóc hay cả tin, nhẹ dạ lắm dại khờ tính hiền lành lại nông nổi ngu ngơ bao mùa qua vẫn không hề chín chắn ngỡ ngọt bùi dè đâu là cay đắng nỗi nghẹn ngào cho ngày tháng buồn tênh cứ bảo mình thôi hãy lãng quên! chuyện ngày xưa với muôn ngàn trắc trở có quên được đâu?... ký ức hoài gợi nhớ kỉ niệm hồng một thuở chẳng phôi pha chẳng còn gì sao mắt lệ xót xa ngóng trông chi góc trời giờ lẩn khuất? núi cách, sông ngăn, kề bên là đáy vực thôi hãy lặng yên nghe gió hát bên mành ngắm nắng vàng rực rỡ buổi bình minh!

c ò n đ â u c h ữ m ặ n m à

Hình ảnh
  tứ thơ sao biền biệt đi mãi vẫn chưa về? đêm ngậm ngùi bão tuyết cho hồn đầy tái tê cảm xúc giờ khô cạn đứng trước mọi đổi thay câu chữ như mắc nghẹn lặng im chuỗi tháng ngày chân lạc loài đếm bước nghe tiếng lòng ngân nga mắt long lanh ngấn nước còn đâu chữ mặn mà?

c h ì m x u ố n g n ỗ i b u ồ n

Hình ảnh
  ừ thôi chìm xuống nỗi buồn có chi đâu để sầu tương tháng ngày? quên đi hư ảo đắng cay mỉm cười nhẹ gánh đoạ đày truân chuyên thõng tay giũ sạch ưu phiền…

v ỡ o à n i ề m v u i

Hình ảnh
  nghe con tim cất tiếng ca sáng nay chợt thấy vỡ oà niềm vui bấc hôn lên tóc bồi hồi…

b ở i e m l à g i á o v i ê n

Hình ảnh
nhiều khi em tự hỏi vì sao chuyện tình mình lại vội vã sang trang? để mắt ướt ngỡ ngàng dể chia hai lối rẽ? chẳng hiểu sao em vô cùng mạnh mẽ chọn cho mình con đường vắng không anh? con đường ti gôn sỏi đá gập ghềnh cỏ may giăng tua tủa màu tím thủy chung em không còn yêu nữa mà thay bằng vàng hoàng hậu kiêu sa bởi là giáo viên nên em rất thật thà biết không thể đi cùng anh một hướng thì luyến tiếc làm chi cho bộn bề tơ vướng nỗi nhớ nhung chìm đắm khôn nguôi! anh giờ đã xa rồi! không còn ai cùng em dạo phố không ai đọc em nghe bài thơ tình trắc trở của loài hoa vỡ hình tim em chỉ biết cúi xuống lặng im cho nước mắt tủi hờn tuôn chảy cứ dặn lãng quên nhưng sao lòng nhớ mãi? để từng đêm dưới ánh đèn mờ ngồi soạn bài mà hồn cứ lơ ngơ nghĩ về anh với bao điều chưa nói đừng trách em vụng về nông nổi bởi vì em là giáo viên! em đâu phải thần tiên nên giữa đường đời em lạc loài cô độc giáng sinh về em âm thầm ngồi khóc góc giáo đường ngày ấy rêu phong bấc ghé ngang… thổn thức cả cõi lòng dâng...

n h ạ t p h a i

Hình ảnh
chỉ là hư ảo mà thôi khúc tri âm ấy đã vời vợi xa hoàng hôn phai nhạt ánh tà tội cho thơ vận diết da nỗi buồn…

q u ê n h ế t b ẽ b à n g

Hình ảnh
  nói không buồn là nói điêu thế gian còn có lắm điều trái ngang nhắm mắt quên hết bẽ bàng hư ảo đen trắng vô vàn rối ren quay lưng như chẳng hề quen một mình xướng hoạ dưới đèn ngâm nga

n ỗ i b u ồ n c h â u t h ổ

Hình ảnh
  về châu đốc buổi trời đông nghe buồn se sắt cõi lòng ngổn ngang đường xưa mây trắng giăng hàng…

n g h e l ờ i t h ơ r e o

Hình ảnh
  qua bao ghềnh thác gai chông nỗi buồn nay cũng theo dòng nước trôi không dưng nhặt được nụ cười tâm an tĩnh tại nghe lời thơ reo

n h ớ l ắ m n g à y x ư a

Hình ảnh
  ghé quán cà phê cóc nghe sông nước tự tình ngắm lục bình khó nhọc ngược dòng kiếp lênh đênh một nửa ly chia sẻ cho bằng hữu phương xa trải qua cơn dâu bể có còn chăng mặn mà? một nửa ly đắng ngắt để dành lại phần ta đừng long lanh nước mắt kẻo câu chữ nhạt nhoà! ghé quán cà phê cóc chợt nhớ lắm ngày xưa bấc khẽ hôn lên tóc mới hay đã giao mùa!…

đ ê m

Hình ảnh
nửa đêm nguyệt chẳng thấy đâu sao xa chi chít nhuộm màu buồn thiu ngó quanh cảnh vật tiêu điều nghe con dế gáy gợi nhiều trở trăn thôi đừng… đừng có băn khoăn ngủ đi… quên hết nhọc nhằn đeo mang

m ù a đ ô n g k h ô n g l ạ n h

Hình ảnh
  mùa đông này không lạnh người về phép ghé thăm mang theo ngàn ấm áp thoảng đưa chút hương thầm đông ngập đầy hạnh phúc nào buốt giá tái tê đèn màu thắp sáng rực đón giáng sinh lại về bầu trời xanh ngăn ngắt phố phường rộn bước chân niềm vui tràn ánh mắt tay trong tay dịu dàng mùa đông này không lạnh băng tuyết trốn biệt rồi tứ thơ chừng lấp lánh quên tháng ngày lẻ loi    

t ô i, e m v à c à p h ê đ i ể m h ẹ n

Hình ảnh
em ghé đến thăm tôi mang theo quà phố núi chút se lạnh bồi hồi trên dặm dài rong ruổi em ghé đến thăm tôi cùng cà phê Điểm Hẹn không gian thật tuyệt vời ấm áp tình bè bạn em ghé đến thăm tôi nhỏ to điều tâm sự Netlog của một thời say mê từng câu chữ em ghé đến thăm tôi rồi lại đi vội vã chia tay với nụ cười nắng vàng tươi óng ả