ghé ngang nhà bậu vắng tênh trước sân mấy chậu đỗ quyên lạ người buồn chi cành lá kém tươi nhạt nhẽo nụ cười đón khách phương xa không dưng cảm xúc vỡ oà khúc tri âm ấy phôi pha mất rồi…
hello tháng mười hai bỏ buông nỗi u hoài xoá tan đi hờn dỗi mỉm cười đón nắng mai hello tháng mười hai này lược giắt trâm cài này áo hoa xuống phố bấc lành lạnh bờ vai hello tháng mười hai thôi không còn quắt quay đêm ngày đừng trăn trở lặng im tiếng thở dài mong sao tâm an lạc xếp cất mọi ngổn ngang niềm vui dâng lên mắt ngày đông hạnh phúc tràn…
chỉ còn hai ngày nữa tháng mười một xa rồi thêm một lần thất hứa về phố núi rong chơi thăm dã quỳ vàng rực thắp sáng hai bên đường đồi cỏ hồng mơ ước để lại niềm vấn vương thời gian như cơn lốc cuốn phăng đám tàn tro tháng mười hai tất bật bên ngõ đứng đợi chờ chỉ còn hai ngày nữa tháng mười một xa rồi ngẩn ngơ nhìn lá úa chợt thấy lòng chơi vơi
sáng nay trời đẹp quá nắng vàng màu mật ong ánh nhìn ai rất lạ chợt nghe xao xuyến lòng gió đông về lành lạnh ghé đậu ở bờ vai mùa thu qua chóng vánh cho ngẩn ngơ tóc dài tứ thơ vừa bắt gặp rộn rã miền cỏ hoa lời yêu thương tràn ngập cảm xúc như vỡ oà
mùa thu vừa giã biệt đông đã vội đến rồi sáng nay đi chợ tuyết mua củi hong ấm người đường đi sao khúc khuỷu ngập đầy lá vàng rơi một mình ta thất thểu đi lạc giữa dòng đời khàn hơi ta gọi mãi mặt trời vẫy tay cười nắng trêu đùa mê mải bước chân mỏi rã rời đường càng xa mờ mịt chẳng thấy người quen đâu chỉ thấy mây ngồi dệt từng sợi bắc qua cầu giữa dòng đời lạc dấu ta ngẩn ngơ kiếm tìm nỗi nhớ gì đau đáu nghe buốt cả buồng tim rưng rưng ta muốn khóc có còn ai bên mình ? đường đời nhiều hiểm hóc thôi giả vờ lặng thinh
sáng chạy xe trên phố nghe bấc lùa qua vai sắt se lời của gió rưng rưng nét u hoài con đường thơm nguyệt quế dấu tích của một thời giờ âm thầm bóng lẻ chợt thấy lòng chơi vơi không dưng niềm cảm xúc như con sóng vỗ bờ dáng hình nào lẩn khuất tràn ngập cả trang thơ
tôi vẫn bình yên… không gì phải lo âu! dù ngoài kia ầm ào mưa lũ cơn quay cuồng của một thời quá khứ cũng chẳng làm tôi đổ sụp thảm thương buổi đầu đông nghe đầy nỗi chán chường quá ngán ngẫm cái gọi là hư ảo đã qua rồi những tủi hờn đau đáu thì sợ gì trận dông bão cuồng phong? hãy mỉm cười và nhẹ bước thong dong phía đằng đông mặt trời bừng chói lọi xoá tan đi mảng u sầu tăm tối trang thơ đời nở rộ đoá tin yêu ốc đảo bình yên mặc nắng sớm mưa chiều!…
lâu lắm rồi mới tìm lại an nhiên buổi vào đông nghe lòng mình nhẹ nhõm thôi ray rứt lo âu bề bộn nhìn nụ cười rạng rỡ hắt qua gương hư ảo trắng đen thêm quay quắt chán chường tội cho thơ âu sầu theo năm tháng sáng nay đem nỗi buồn đi bán giữa chợ đời tất bật lắm nhiêu khê mong lắm bình yên quên buốt giá não nề mùa đông về không long lanh ngấn lệ bỏ buông đi cuộc cờ nhiều dâu bể thơ mỉm cười tràn ngập dấu yêu thương nắng sớm mai vàng rực cả cung đường…
đâu có gì phải buồn tất cả là hư ảo như mỏng mảnh hạt sương nhạt nhoà trong gió bão đâu có gì sầu tư chuyện đời màu đen trắng tựa chiếc lá cuối thu giấu mặt tìm quên lãng đâu có gì bâng khuâng thu đi rồi đông đến qua một cuộc xoay vần giữ cho tâm bất biến hãy rạng ngời như nắng hãy dịu hiền như mưa quên đi bao mặn đắng thong dong buổi giao mùa
mới hôm nào thu chớm giờ bịn rịn tàn thu chút heo may gờn gợn vẫy tay tiếng giã từ nghe bấc đầy trong gió se se lạnh hoàng hôn vu vơ sầu lá cỏ không dưng thấy dỗi hờn chiều nay bên ốc đảo cảm xúc rớt thành thơ quên hết cơn phiền não tứ tuyệt đến ai ngờ…
mấy ngày tôi không làm thơ để câu chữ đi hoang ngồi mơ màng nhìn trời đất chuyện hư ảo làm trở trăn quay quắt tôi rơi xuống tận cùng nỗi buồn chán khôn nguôi tri kỷ vần thơ biền biệt góc trời cảm xúc nhạt nhoà rồi chìm vào quên lãng không phải người xưa của ngọc ngà năm tháng đã xa rồi cảnh mắt liếc mày đưa tháng mười một về vẫn còn đó cơn mưa đêm rả rích giấc ngủ hoài không ghé tội giấy bút nằm im hoen dấu lệ biết viết gì khi chim gãy đường bay còn một chút thu buổi sáng sớm này dang rộng đôi tay cùng heo may thủ thỉ chiếc lá vàng khô đắm chìm trong mộng mị rồi ngày mai… bịn rịn tiếng giã từ… buổi giao mùa nghe trĩu nặng sầu tư…
chuyến đò ngang chiều nay sao vắng vẻ chỉ mình em và ông lái im lìm ngó quẩn quanh em dáo dác kiếm tìm người một thuở không thấy đâu hình bóng? đám lục bình trôi trong chiều gió lộng hoa tím buồn trĩu nặng nỗi niềm riêng áo trắng em rơi rớt chút ưu phiền nhớ ánh mắt theo em bao ngày tháng người bảo em dịu dàng như mây trắng thật tinh khôi ngày hai buổi đến trường bài thơ tình đầy ắp chữ yêu thương cứ giấu mãi để nhạt nhòa nét mực người sợ em màn đêm về thao thức cứ mộng mơ xao lãng chuyện học hành nên lặng thinh tâm sự với trời xanh chỉ mong em thi đậu vào Đại học… tiếng sóng nước gõ vào hồn khô khốc vắng bóng người cho đầy nỗi nhớ nhung chuyến đò ngang chiều nay khóc rưng rưng trong góc nhỏ con tim như hờn dỗi…
cho tôi mượn bờ vai người một chút một chút thôi cho thoả nỗi mong chờ đâu có gì… chỉ là mối tình thơ sẻ chia nhau những vui buồn cảm xúc cho tôi mượn bờ vai người một chút đã thật lâu dông bão đổ qua đời tôi và người như quả bóng nghiêng rơi lạc bước nhau giữa muôn trùng cách trở khúc tri âm dang dở giữa chợ đời đành ngoảnh mặt quay lưng nụ cười kia ánh mắt ấy ngỡ chưa từng thơ lạc vận… thất niêm… sầu năm tháng chiều cuối thu gió heo may gờn gợn mây thẫn thờ bên cửa dáng chờ trông tôi chợt nghe quay quắt nhớ vô cùng ngày tháng cũ tưởng chìm vào vô thức cho tôi mượn bờ vai người một chút một chút thôi… hong ấm lại thơ vần đông sắp về thu bịn rịn bước chân chia tay nhé... mối tình thơ bất diệt…