k h é p l ạ i m ả n h h ồ n h o a n g
chuyện ngày xưa ấy đã phôi pha
như buổi hoàng hôn nắng nhạt nhoà
hãy để nằm yên miền ký ức
chôn vùi cổ mộ giấc mơ hoa
vô tình gặp lại men thơ cũ
chỉ thấy còn đây nỗi ngỡ ngàng
dông bão cuốn phăng niềm cảm xúc
thôi về khép lại mảnh hồn hoang
đừng buồn đừng tủi hờn dâu bể
một cuộc trăm năm lắm nhọc nhằn
nuối tiếc làm chi cay mắt lệ
mỉm cười cho nhẹ bớt băn khoăn
Nhận xét
Đăng nhận xét