c h ẳ n g t h è m b u ồ n n ữa đ â u !
chẳng thèm buồn nữa đâu!
thu đã về bên cửa
nắng rộn rã sắc màu
mây vàng hơn mọi bữa
chẳng thèm buồn nữa đâu!
hương cốm đầy trong gió
áo hoàng hoa trên cầu
nghiêng vạt đùa với cỏ
chẳng thèm buồn nữa đâu!
chuyện trăm năm hư ảo
chìm xuống đáy vực sâu
tội tình chi đau đáu?
nhắm mắt tìm quên lãng
cái gọi là ngày xưa
giữa bốn bề quạnh vắng
dìu dặt khúc giao mùa!
Nhận xét
Đăng nhận xét