p h ô i p h a
nỗi buồn nào rồi cũng phôi pha như hoàng hôn phai tàn vạt nắng kỉ niệm xưa chìm vào quên lãng biết bao lần tản mạn trong thơ có gì đâu phải mong ngóng đợi chờ men thơ cũ giờ nhạt nhoà cảm xúc chẳng giống mùa thu xôn xao giấy mực của chuyện tình lục bát nợ duyên bởi tại ai để vấp sợi ưu phiền câu chữ rơi nghiêng vần niêm rời rạc tự dỗ dành lau khô dòng nước mắt đón cuộc đời bằng nắng ấm ban mai bỏ buông đi niềm u uẩn tháng ngày…